Paul Morand từng viết rằng khi đi  du lịch trở về, chắc chắn một điều là trái đất phải nhỏ lại. Nhưng với  tôi, một người phương Nam một lần đến Huế trở về, Huế lại trở nên mênh  mông hơn rất nhiều. Mênh mông cảnh. Mênh mông tình. Mênh mông thương  nhớ.
    
        
            |  | 
        
            | Hồ bán nguyệt ở tổ đình Từ Hiếu | 
    
Nhớ Huế là nhớ Từ Hiếu một ngày mưa. Mưa rỉ rả thấm vào tận hồn, từng  mạch ngầm cảm xúc. Mưa trói chân tôi và cũng buộc hồn tôi lại với những  gì bình lặng nhất. Tôi đã chọn cho mình một góc ngồi khuất gió sau cánh  cửa chánh điện và ngồi yên như thế hàng giờ liền. Ngồi yên mà hạnh phúc.  Hạnh phúc vì có thì giờ nghe mình thở, nghe chuông lắng vào mưa, nghe  hương trầm quyện vào không gian thanh khiết. Và hạnh phúc vì cảm nhận  được sự dễ thương của những người anh em đang có mặt bên cạnh mình -  những du khách từ phương xa lại, cũng ngồi với mưa Huế, với mái chùa VN  trong sự yên lặng nhiệm mầu như vậy.
"Nhớ Huế chiều Đại Nội. Cây ngô đồng nghiêng bóng trầm tư, rêu phong vấn  vương tàn tích cũ, hoa nở tím một ngõ đi về, những đóa hoa như đã đứng  yên như thế bên đời từ muôn vạn kiếp. Thế Miếu lá vàng rơi. Thái Bình  Lâu tưởng như còn vương hương sách cũ. Hiển Lâm Các oai linh soi mình  bên nước đồng hàng Cửu đỉnh...
Cất bước thật nhẹ, lần giở lịch sử bằng tấm lòng cung kính, nghe bâng  khuâng quá khứ những triều đại vàng son, thấy mình gần gũi hơn các vị  tiền nhân, thấy nhớ thương quê hương ngay ở lòng đất bàn chân mình chạm  đến.
Nhớ Huế - một ngày ruổi rong khắp các lăng tẩm nhà Nguyễn. Voi, ngựa,  quần thần vẫn đứng đó ở mỗi sân chầu, thương cho lòng vấn vương vương  triều của các Tiên đế, cho khát vọng quyền uy giờ còn lại cô đơn qua các  trụ biểu sừng sững. Mỗi lăng tẩm như một khu công viên được ôm ấp giữa  núi đồi thơ mộng, như chứng nhân im lặng mà hùng tráng của lịch sử.
Nghiêng mình chiêm bái các vị vua nhà Nguyễn, bỗng chạnh lòng muốn thắp  một nén hương tưởng nhớ vua Quang Trung - vị vua sau chúa Nguyễn Hoàng  cũng đã chọn Huế làm đất kinh kỳ. Và cũng thật bất ngờ, ngày tôi rời Huế  cũng là ngày TP. Huế bắt đầu cho giải tỏa khu vực núi Bân - nơi vị anh  hùng áo vải đã lên ngôi hoàng đế năm 1788 trước khi tiến quân ra Bắc  đánh tan 30 vạn quân Thanh. Ấm lòng biết bao khi một khu tưởng niệm và  tượng đài Ngài sẽ được dựng nên ở nơi này.
Nhớ Huế - một sáng sương nhẹ đỉnh núi Ngự Bình. Anh bạn đồng nghiệp chở  tôi đi thăm Hổ quyền ở ngoại ô Huế. Cũng vì thăm Hổ quyền mà tôi có dịp  đi trên con đường duy nhất ở Huế mang tên nàng công chúa Huyền Trân.  Mảnh đất này năm xưa có thấm đẫm chăng những giọt lệ trong cuộc tình Ô  Lý của người con gái Việt? Nàng công chúa đã có công mở cõi giờ đây chỉ  "có mặt" ở mảnh đất này bằng một con đường heo hút mang tên nàng với đầy  cỏ dại hai bên, ôm quanh nhiều nấm mộ vô danh. Trong tôi bỗng dâng lên  lòng biết ơn và thương nhớ Huyền Trân kỳ lạ, như rằng khoảng cách giữa  nàng và tôi không hề qua bao thế kỷ.
Nhớ Huế. Nhớ nụ cuời tươi màu trầu của mệ bán khoai bên dốc Bến Ngự. Nhớ  buổi chiều bánh khoái ngay góc cửa Đông Ba. Nhớ bánh canh Hàn Thuyên  bên ngọn đèn dầu, buồn thương một đêm mưa. Nhớ một lần "đối ẩm" cùng chú  xe ôm hiền lành để nghe được bao điều về cuộc mưu sinh. Nhớ một giọng  Huế trìu mến, nhớ sự đài các mà sâu lắng, ân cần của một người Huế mới  quen làm lòng ấm áp lạ.
Huế. Còn là những hình ảnh thân thương nhất của hồn quê Việt. Nhớ những  cụ gìa tóc trắng phau cúi mình giặt áo bên dòng Ô Lâu chảy ngang làng cổ  Phước Tích, nhớ những bàn tay nhăn vết thời gian thong thả ngồi xếp lá  trầu xanh trong buổi chiều tà bên hiên nhà cổ (chờ sớm mai đem đổi vài  lon gạo).  Nhớ con đường nhỏ xuyên thôn Nguyệt Biều với những hàng rào  chè Tàu thẳng tắp. Nhớ một bông hoa súng tím nép mình trong góc hồ nhỏ  vườn chùa Thiên Mụ. Nhớ nét cười Huế e ấp của 3 em gái nhỏ chơi đùa ở  sân chùa Diệu Đế. Nhớ chùa Báo Quốc cao tưởng chạm mây hiền, "cửa tùng  đôi cánh gài" trong ánh chiều tĩnh mịch.
Rời Huế rồi. Da diết trong lòng dáng một dòng sông - dòng sông mang  hương cỏ cây từ mọi nẻo qua về chảy vào lòng Huế. Cũng tĩnh tại như  không gian Huế, con người Huế, sông Hương mang Huế lặng trôi vào lòng  bao du khách không nỡ không dừng chân, lắng lòng lại trước cái nôi một  gia tài văn hóa và tâm linh quý báu này.
Theo Báo Tuổi trẻ